thơ

ĐỜI CẦN CÓ NHAU

Như ta chẳng gặp thì thôi,
Lẽ nào chối bỏ nụ cười của nhau.
Mắt em, vực thẳm thu sầu,
Dìm tôi tận đáy thương đau tâm hồn.

Như ta chút ít dỗi hờn,
Gây men tình tự chập chờn suốt đêm.
Trăng khuya lơ lửng ánh đèn,
Xẻ tôi một nửa, chia em một vùng.

Như ta trời đã đóng khung.
Ba chìm bảy nổi vẫn chung chuyến đò.
Em đông – dòng nước sóng xô,
Tôi tây – lộng gió đôi bờ giao duyên.

Như ta tồn đọng ưu phiền,
Âu là chỉ lúc đảo điên nhất thời.
Đến như đũa cũng có đôi,
Huống chi mình vẫn muốn đời cạnh nhau.

Minh Nhã