thơ

Cô giáo Trần Thị Lam Đất nước mình ngộ quá phải không anh

Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…

Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…

Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…

Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…

Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…
TRẦN THỊ LAM
Nguồn: danlambaovn.blogspot.com
__________________________________________

Quê hương mình có gì ngộ đâu em

Họa thơ “Đất nước mình ngộ quá phải không anh”
của Cô giáo Trần Thị Lam.

Quê hương mình có gì ngộ đâu em?
Tám chục tuổi mà vẫn còn đỏ lói
Tám chục tuổi mà vẫn làm tôi mọi
Cho kẻ thù truyền kiếp đại ma đầu.

Quê hương mình có gì lạ đâu em?
Bánh trung thu bán đầy trên phố thị
Đồ chơi vẫn nhập từ cửa hữu nghị
Hóa chất giết người từng phút từng giây.

Quê hương mình đau quá phải không em?
Rừng chặt phá, biển đỏ ngầu, cá chết!
Cột biên giới đào lên khiêng đi hết?
“Sông liền sông” bùa yểm chữ hoa vàng.

Quê hương mình thương quá phải không em?
Bao đứa trẻ sinh ra đầy khuyết tật
Bao người già ăn xin bò trên đất
Tự do đâu mà tính ngẩng cao đầu?

Quê hương mình em chẳng biết về đâu
Ai đã bán đã dâng cho ngạ quỷ?
Hãy đứng dậy em ơi đừng quỵ lụy!
Câu trả lời đất nước sẽ về đâu.

Vinh Hồ
30/5/16