thơ

Quán Vắng Chiều Mưa

Cơn mưa chiều, một mình nơi quán vắng
Rượu giải sầu, càng nhớ bạn tri âm
Những đêm dài – gối súng buồn lặng lẽ
Ánh sao băng chợt giấc mộng xa xăm …

Trong dĩ vãng, đi tìm về nẻo cũ
Dáng yêu kiều còn đậm nét xanh màu
Tuổi tròn trăng, mắt nhung huyền xa thẳm
Bến xuân xưa, đò vắng khách buồn đau !

Nắng hanh vàng, chiều nao ta gặp lại
Nay còn đâu bóng dáng cuối chân trời
Con chim lạ hót điệu sầu khắc khoải
Thêm nhớ nhung hình bóng phía sau đồi

Bên quán vắng, cô chủ hàng bán rượu
Tháng năm dài, tóc sương điểm, thắm môi
Ly rượu sầu, uống – quên tình nhạt đắng
Cô chủ hàng nhìn ánh mắt xa xôi …

Như thầm hỏi trao duyên tình khách lạ
Khách vương buồn, lưu luyến nghiệp đao binh
“Nợ núi sông chưa tròn – đã tan tác !
Ly rượu sầu, thêm đắng kiếp lưu linh”

Mắt nhìn nhau, quán vắng buồn hiu hắt
Cạn ly sầu rượu nhạt tiễn người đi …
Khách đi rồi, xa dần nơi thiên lý
Để quán buồn, như giọt rượu tràn ly !

Cô chủ quán – khách ôm tình dâu bể
Bước chân mòn vạn nẻo nhuốm bụi trần
Cơn mưa chiều, gợi sầu người xa vắng
Quán lạnh lùng, mây phủ đỉnh tuyết vân !

Nguyên Hà