thơ

Chuyến Tàu Đêm …

Nghe xa đưa tiếng còi phương trời thẳm
Bồi hồi trông đón đợi mãi chuyến tàu …
Niềm hy vọng, bóng nắng chiều thoi thóp
Sân ga buồn, thương khách dáng âu sầu !

Đã có lần bước chân người thầm tiễn
Chiều rưng rưng ghi nhớ một lần thôi
Gạt trái sầu vơi đi hồn cô quạnh…
Tàu dần xa, thấm ướt mặn bờ môi !

Trong vạn nẻo xót thương tình cô phụ
Tiễn đưa người ghi nhớ mãi lần đi
Buổi hẹn hò phút ân tình xưa ấy
Tựa đoàn tàu, sân ga nhỏ chia ly .

Sân ga nhỏ, tàu ngược xuôi bến đợi
Chung cõi lòng lưu luyến nhớ cố hương
Dẫu bụi trần phôi pha mờ nhân ảnh
Vẫn còn ghi đậm nét dấu yêu thương .

Đêm sao sáng, cứ ngỡ là mắt biếc
Soi vào nhau lưu dấu buổi trùng phùng
Tuy xa cách bóng hình – lòng chẳng cách
Đêm đông dài càng thêm nỗi nhớ nhung !

Sương tuyết lạnh, ngồi bên thềm ga nhỏ
Bóng ai đang chờ đón khách đêm đông
Cố cho kịp về chuyến tàu sau chót
Được quây quần dưới mái ấm đợi trông .

Sân ga nhỏ, hồi còi tàu tạm biệt …
Bóng người xưa – giờ hết đợi – hết mong !
Buồn viễn khách đoàn tàu xa miên viễn
Đợi người về – giá buốt lạnh ngập lòng !!

Nguyên Hà