thơ,  thu

Chiều Thu Mỏi Bước

Thương nhau chớ ngại sương mù
Lá vàng rơi nhẹ, chiều thu lại về
Lạnh lùng chạnh nhớ tình quê
Hàng tre nghiêng bóng nắng hoe lá vàng

Chiều thu – mỏi bước lang thang
Đi trong mưa bụi thu sang ngát lừng
Thoảng nghe gió gọi lá rừng
Sương mờ nhẹ tỏa, bước từng giọt thu

Rừng chiều lạc cõi hoang vu
Sơn Tây nẻo cũ (*) ai từ bên sông ?
Tình đời có có không không
Say trong giấc điệp, chờ mông tình người !

Nguyên Hà
(*) – Người em gái quê Sơn Tây)