thơ

Người Canh Mộng

Sương sa mờ phủ lưng đồi
Chiều đan giọt nắng bồi hồi mông lung
Hoang vu khoác áo lạnh lùng
Quê xưa yêu dấu mịt mùng chơi vơi

Còn đâu chiều vắng mưa rơi
Sông sâu lặng lẽ đò trôi giữa dòng
Còn đâu lúa trổ trên đồng
Mái tranh lơ lững hương nồng khói lam
Còn đâu chuông cõi vân am
Thở than nhân thế cõi phàm hỡi ơi!

Thương đau mấy dậm mây trời
Lối xưa đường cũ xa vời bao năm!
Xuân sang nắng cũng âm thầm
Đông khuya trăng lạnh cũng nằm héo hon

Đá xanh lâu cũng hao mòn
Phố quen lâu thấy vẩn còn xa xôi!
Bao giờ mây nước còn trôi
Tôi người canh mộng còn ngồi chờ mong

Nam Thảo