thơ,  XUÂN

Mấy Xuân Qua

Bài xướng:

ĐÃ MẤY XUÂN QUA

Xuân đến chiều nay tuyết phủ nhiều
Đường chiều lặng lẽ bước đìu hiu
Nhặt ánh hoàng hôn trời lữ thứ
Sưởi hồn băng lạnh giữa cô liêu 

Chiều xuống mờ sương trắng cõi hoang
Bâng khuâng mây khói cũng mơ màng
Hắt hiu kỷ niệm buồn theo gió 
Bóng lẻ xuân về dạ ngổn ngang

Xuân đến xuân đi đã mấy lần?
Mấy lần xuân tuyết phủ đầy sân!
Xuân như lá chết vàng thu rụng
Rơi xuống tuyền đài giấc ảo chân

Xuân về hờ hững áng mây trôi
Biển nhớ xa xưa dậm cuối đồi
Hiên trăng gánh nặng tình quê cũ
Mắt lệ nhòa ôi mấy độ rồi!

Phố chiều phơn phớt giọt xuân rơi
Phiên khúc mừng xuân bỗng nghẹn lời
Thuyền xa bến cũ còn lơ lững
Mái mỏi sông dài chưa nghỉ ngơi 

Đã mấy xuân qua đếm đợi chờ!
Bên trời xuân lạnh lặng thờ ơ
Tỉnh mê gối mộng đời tan vỡ
Biết có xuân sang cảnh bất ngờ?

Nam Thảo
__________________________________________


Bài họa:

TÂM SỰ NGÀY XUÂN

Nghe bước chân ai gợi nhớ nhiều,
Trên con đường vắng, cảnh buồn hiu. 
Phải chi non nước không tao loạn,
Lối cũ giờ đây đỡ tịch liêu…

Chia phôi sao chọn tháng tư hoang, 
Có trách rồi ra cũng muộn màng!
Chén biệt ly chưa nâng rượu tiễn,
Hai bờ nỗi nhớ, chuyến đò ngang…

Xuân đi rồi đến đã bao lần,
Từng cánh mai vàng rụng cuối sân.
Chiếc lá thu đưa đời vụn dại, 
Ngẫm lời hứa hẹn, giả hay chân?… 

Lối cũ ngày xưa, mây xám trôi,
Đường loang cỏ úa dẫn lên đồi!
Làm sao tránh khỏi ngày mưa nắng,
Viễn khách thờ ơ mấy độ rồi?…

Kêu trời bán mặt, lệ tuôn rơi,
Gọi đất đợ lưng, chẳng trả lời!
Sáng đứng bâng khuâng nhìn biển gọi,
Đêm về thao thức lúc nào ngơi!…

Sao để ngày đêm ngóng đợi chờ,
Đi rồi biền biệt, hứa… ầu ơ!
Hương xuân đâu phải như ngày cũ,
Xin nhớ ngày xưa, chuyện chẳng ngờ…

Nguyên Bông. 

MẤY ĐỘ XUÂN VỀ 


Cuối một mùa đông lá phủ nhiều

Nhìn quanh lòng bỗng thấy đìu hiu
Thời gian trôi  mãi theo  tờ lịch 
Ta ở phương này vẫn tịch liêu!
                      ***
Ngoảnh lại một thời đã phí hoang
Gieo lòng lãng đãng cõi mơ màng
Sông khuya trăng lạnh tình lai vãng
Vẫn nhớ thương hoài ,dạ ngỗn ngang
                       ***
Người đã hẹn Ai ,lỗi mấy lần?
Để hoa Đào nở ,lạnh đầy sân!
Xuân đi xuân đến bao xuân nữa
Cứ mỗi Xuân về lạnh cả  thân
                       ***
Có biết người ơi ngày tháng trôi
Mình ta thơ thẩn ở ven đồi 
Lảo đảo đi tìm người cõi mộng…
Phí cả thanh xuân ,mấy độ rồi !
                      ***
Chờ người chẳng thấy, lệ tuôn rơi
Gọi mãi khàn hơi chẳng trả lời 
Bốn bể mây trời yên lặng quá!
Mà lòng tơ tưởng phút nào ngơi
                   ***
Ta trách người sao để mãi chờ
Xuân qua ,rồi lại … quá thờ ơ!
Người đi ,đi mãi không quay  lại!
Nguyện phút diệu kỳ: để ngẩn ngơ!
Hàntt
____________________________________
LẶNG LẼ XUÂN VỀ

Theo gió heo may lạnh thật nhiều
Xuân về lặng lẽ nghe buồn hiu
Cõi nhớ mênh mang hồn lữ thứ
Quê nhà chìm đắm vẻ cô liêu
 
Khốn khổ dân tình bãi cỏ hoang
Thuở xưa chốn ấy lắm mơ màng
Mà nghe thương nhớ phương trời cũ                   
Thêm dạ u hoài bấy ngổn ngang
 
Thư đi tin lại đã bao lần
Như lá vàng rơi rụng trước sân
Năm nay Xuân đến thêm lần nữa
Người vui lễ hội ão hay chân ?
 
Bên kia sương khói lục bình trôi
Lững lờ con nước chảy ven đồi
Chiều rụng đồi hoang mờ xám xịt
Rách nát quê xa chuyện thật rồi
 
Xứ người thầm lặng giọt sương rơi
Ướt cả hồn ai khiến nghẹn lời
Bàng bạc mây trời chim bỏ xứ
Cho ta trằn trọc thuở nào ngơi
 
Dù phải bao lâu cũng ráng chờ
Năm nay Xuân đến dạ thờ ơ
Quốc kêu đòi đoạn hồn non nước
Có thể tin vui lắm bất ngờ ?
 
Tuấn Đình

________________________________

Xuân Trong Lòng Thật Không Ngờ

Cảnh sắc dường như muốn nói nhiều
Mùa đông lùi lại gió hiu hiu
Nắng mai sưởi ấm loài hoa cỏ
Chuẩn bị ra đời bỏ tịch liêu

Thỏ trắng thặp thò dưới cỏ hoang
Đại bàng giương cánh mắt xuyên màng
Bướm con tìm mãi hoa chưa nở
Ong lượng quanh vườn thẳng, dọc, ngang

Nhìn cảnh Xuân non nhắc có lần
Chúa Trời Sáng Tạo vật trong sân
Tuần hoàn tám tiết muôn loài hưởng
Sự sống vươn mầm ở dưới chân

Nhìn kia dòng nước cánh sen trôi
Nắng mới long lanh khắp rạng đồi
Thong thả đàn chiên mê gặm cỏ
Người chăn ở cạnh khỏi lo rồi

Đời người như lá mọc rồi rơi
Phước lộc xem ra cũng đã lời
Cảnh Tiên nào đó mơ hồ lắm
Vọng ước xa xôi dạ khó ngơi

Vui sống bình an chớ chần chờ
Nhẹ nhàn thơ phú, hát hò ơ
Sự đến rồi đi không vướng bận
Xuân mãi trong lòng thật không ngờ

NLP 01/17/2014