VĂN

TRỜI MƯA BONG BÓNG BẬP BỒNG

NHƯ MAI

Mẹ ơi, con khát nước…

Tiếng cu Tí rên khe khẻ cũng đủ làm Dung giật mình, nàng gạt vội ngấn lệ đọng trên mi, vén làn tóc rủ trên má, chạy vội đến bên con. Thằng bé nóng quá, môi nó đỏ mọng, tưởng chừng như làn da mịn màng sắp nứt ra. Dung đỡ con dậy, cho uống nước, áp vào má, môi, trán con tấm khăn tẩm nước mát cho hạ nhiệt độ. cu Tí níu cổ mẹ nũng nịu:

– Mẹ ngồi đây với Tí, đừng bỏ Tí một mình…

Giọng thằng bé tỉnh táo, mắt long lanh, Dung yên lòng vuốt má con dỗ dành:

– Tí ngoan nhé, mẹ đi lấy cháo cho Tí ăn, rồi mẹ sẽ ngồi đây hát ru Tí ngủ nhé!

Cu Tí gật đầu cười, nhe hàm răng sún rồi nằm lăn xuống giường. Dung đứng dậy, đi xuống nhà bếp, trưa Chúa nhật, nhà vắng lặng, thằng Bô chắc cũng đang ngủ. Nàng rón rén bước vào phòng con, Bô đang say mê ngủ, hơi thở đều đều, gương mặt đẹp hồn nhiên nằm nghiêng trên đôi bàn tay bé bỏng, nàng ngắm con, trên đôi mắt nhắm đang chìm đắm trong mộng tuổi thơ thần tiên ấy, con uơn ướt, chứng tỏ thằng bé đã khóc trước khi ngủ. Tim Dung nhói đau, ngồi xuống, khẻ đặt nụ hôn trên đôi má con… Bô có dáng nằm cô đơn quá, tội cho con, mới mười hai tuổi mà đăm chiêu như người lớn, ông cụ non Bô mà nàng hay nói đùa để chế diễu con, đang ấp ủ một tâm sự thầm kín…

Dung cố nhớ những gì đã xảy ra hôm qua… Cả nhà, ba mẹ con Dung, Bô và cu Tí đi picnic ở Bãi Dương với Trường, người bạn duy nhất của gia đình nàng suốt ba năm nay – Thái độ của Bô hơi lạ lùng, ai cũng tưởng Bô bực mình vì mẹ không cho phép nó dẫn thêm người bạn cùng lớp đi theo.

Trên bãi cát vàng rực rỡ phơi mình trong ánh nắng, những con còng chạy tung tăng, thỉnh thoảng chui tọt xuống hang, rồi chui lên, ngóc cái càng, giương đôi mắt nghe ngóng rồi tiếp tục chạy trên mặt cát… cu Tí chạy theo con còng, thỉnh thoảng chụp được một con cười nắc nẻ, gọi mẹ để khoe. Thằng Bô không chịu thay đồ tắm, ngồi dựa gốc cây, mắt nhìn ra biển, say mê ngắm từng đợt thủy triều bạc đầu. Dung đã thay áo tắm, ngồi duỗi dài trong dáng thoải mái, biển đẹp quá, gió mát quá… Trường đến bên nàng rủ nàng tắm… Dung tần ngần nhìn hai con… cu Tí bảo:

-Mẹ dạy Tí bơi nhé.

Bô gọi mẹ:

Dung chạy đến bên con:

– Mẹ ngồi đây với con đi, đừng tắm với cậu Trường, ngồi đây ngắm biển thích hơn.

Dung ngạc nhiên vò đầu Bô hỏi:

– Sao lạ vậy, Mẹ tưởng hôm nay chúng mình đi tắm biển cơ mà, Bô chán biển rồi à, xuống nước, bơi một lát cho khỏe người rồi mình sẽ ăn trưa, cậu Trường nấu ăn hôm nay đãi mẹ con mình.

Bô lắc đầu, bĩu môi:

– Bô không thích ăn đồ nướng của cậu Trường, Bô chỉ thích ăn cơm nắm và ruốc sả của mẹ làm thôi…

Dung làm bộ trợn mắt nhìn con:

– Bô không tắm thì ngồi đây canh cho mẹ tắm.

Tự nhiên Bô chảy nước mắt, nhìn mẹ gật đầu. Dũng sửng sốt, nhưng nàng chỉ nghĩ là hôm nay nó giở chứng nhõng nhẽo, thích làm sếp của nàng. Thằng bé này hay như vậy lắm… vì có lần nàng bảo con:

– Trong nhà này chỉ còn ba mẹ con, Bô là con trai lớn nhất, Bô là đàn ông, là rường cột của cái nhà.. Bô oai nhất!

Thế là cu cậu chộp lấy cái danh dự tối cao này để thỉnh thoảng đàn áp mẹ và em. Dung luôn luôn phì cười và trả lời “chấp nhận” mỗi khi nó lên giọng người lớn và điều khiển vấn đề… Dĩ nhiên là Dung sẽ xét lại lúc cu cậu… ngủ!

Nước biển mặn và ấm, Dung bơi lội, vùng vẫy như chưa bao giờ nàng được tắm mát như hôm nay. Sự mệt mỏi của thế xác cũng như tâm hồn được gột rửa tuyệt diệu, nàng đùa giỡn với cu Tí như hai đứa trẻ cùng tuổi, tiếng cười đùa của hai mẹ con làm vui cả một góc trời. Trường cũng vui lây nỗi sung suớng của họ, chàng đến bên Dung thủ thỉ:

-Ước gì mình được sống thoải mái như vầy mỗi ngày nhỉ?

Dung vẫn tiếp tục tập cu Tí bơi, trả lời Trường:

– Thì anh nhập bọn với tụi này đi rồi sẽ có những ngày hạnh phúc…

Dung lẫn Trường không bảo, cùng liếc nhìn lên bờ… dáng bé nhỏ của thằng Bô cô đơn giữa hai hàng phi lao cao vút… Trường hỏi Dung:

-Thằng Bô giận em hở Dung?

-Em chẳng biết nó giận chuyện gì, chắc cu cậu có chuyện bực mình trong lớp. Tính nó lúc nào cũng vậy, lẩm cấm như ông cụ…

-Có lẽ nó không thích anh mấy!

Dung thoáng suy nghĩ, im lặng không trả lời Trường…

Bữa ăn trên cát thật thú vị… thịt nướng, cả nướng, tôm nướng, gởi ghém trong bánh tráng những nước và rau xanh tươi… Thằng Bô giữ nguyên lập trường là chỉ ăn cơm mắm ruốc xả của mẹ làm thôi! Dung vui chơi nhưng lúc nào cũng nghĩ đến con, thỉnh thoảng liếc trộm Bô, thoáng lo lắng, thoáng phiền muộn… ngày trên biển trôi đi, thật ngắn ngủi, dư âm biển, dư âm gió, mùi vị cát, mùi vị nước còn đọng trên mặt, trên môi mọi người… Trừ cu Tí ngủ ngon lành trên tay mẹ, mỗi người mang một tâm sự riêng trên đường về nên không khí trên xe thật tĩnh mịch…

Trường đánh tan cái nặng nề khó thở:

– Hôm nay anh không ở lại phá mẹ con, chắc mọi người mệt rồi, cần nghỉ ngơi Dung nhỉ?

Dung mỉm cười cảm khái sự tế nhị của người đàn ông này. Nàng gật đầu, nét mặt Bô rạng rỡ định nói rồi lại thôi, Dung lắng tai chờ đợi, nhưng xe đã dừng trước cửa, mọi người lục tục đi xuống, vào nhà. Trường vẫy tay chào ba mẹ con, lặng lẽ bước…chiếc xe từ từ lăn bánh, mất hút… Dung ôm hai con, hỏi:

– Tụi con mệt không, vào đây mẹ khuấy nước chanh, nghỉ một chút rồi tắm…

Buổi tối hôm nay căn nhà có vẻ buồn buồn, ngọn đèn xanh xao của phòng khách mang cái lạnh và tăng nỗi cô đơn, cu Tí nằm dài trên salon, đầu hâm hấp nóng vì say nắng. Bô ngồi xếp bằng trên ghế, mắt dán vào TV, Dung gọi con:

– Bô tắt TV, đến đây mẹ hỏi chuyện, ngoan ngoãn làm theo lời mẹ, Dung vuốt tóc con những sợi tóc đen và cứng, đôi vai rộng hơi gầy làm cái lưng nó dài ra, Bô lớn rồi sắp thành một thiếu niên rồi, cái đầu này lại chứa nhiều tâm tình lỉnh kỉnh thành ra gương mặt lúc nào cũng vắng nụ cười. Giờ đây, Dung đã đoán biết, Trường là nguyên nhân chính làm thằng bé hờn dỗi hôm nay, nhưng nó còn quá bé, biết gì…

– Tại sao con ghét cậu Trường? Cậu ấy giúp chúng mình thật nhiều… Cậu đã giúp mẹ những gì mẹ không thể làm được cho tụi con…

Bô rúc vào mẹ trả lời:

– Con không thích cậu Trường đón về chung với mình vì cậu Trường không phải là bổ. Mẹ bảo bố mất đi cũng giống như bố đi xa, một nơi thật xa, nơi đó bố sống thoải mái và an lành, không phải bán nhau để dành sự sống… Đã đi xa thì phải về… không về bằng bóng dáng thật thì về trong mơ, phải không hở mẹ?

Mắt Dung cay, có cái gì nghèn nghẹn trong buồng phổi, trái tim nở lớn… lời của Bô như tiếng chuông dẫn dắt tâm hồn u tối về vùng ánh sáng, nàng không ngờ những lời này thoát từ đôi môi thơm sữa của con… Bô khôn quá, Bô chững chạc như người lớn, nó thông minh và sống bằng nội tâm như những người trưởng thành sâu sắc. Nàng ôm con vào lòng khen:

– Bô giỏi ghê, Bô lý luận như người lớn.

Suốt cả đêm hôm đó, Dung trằn trọc khó ngủ, cái giường rộng thênh thang làm nàng bực mình, Dung bật đèn, đọc sách, thỉnh thoảng chạy vào phòng thăm cu Tí… Ngoài kia trời đang chuyển gió, chắc lại sắp mưa- mùa hè nóng nực nhưng bù lại những cơn mưa làm trời đất ẩm ướt lành lạnh.

Cuộc đời của Dung, về tình cảm lúc trước chẳng có gì rắc rối, rời ghế nhà trường, lấy chồng, rồi giựt mảnh bằng sư phạm làm cô giáo, tình duyên không trắc trở nhưng hạnh phúc không được tròn… ngôi sao góa phụ nó trên là số tử vi, người đàn bà còn quá trẻ để từ bỏ mọi đam mê, nàng quá yếu đuối trước cám dỗ của đời sống. Trường đến với Dung như một định mệnh, hai tinh cầu cô độc gặp gỡ giữa vũ trụ mênh mông, Dung yêu Trường bằng mối tình lành mạnh, xây dựng, nàng mong Trường giúp nàng dẫn dắt hai con thành nhân và thành thân…

Ngày tháng trôi qua, bố không về trong giấc mơ của Bô, nhưng cậu Trường đã đến thay người bố. Bô không chống đối nữa, nó đã chấp nhận cái gì mẹ nó chấp nhận và cần có, hạnh phúc một lần tỏa lấp ngôi nhà bé nhỏ dễ thương này, giàn hoa tím trước ngõ nở hoa nhiều hơn, cả ba mẹ con càng khắn khít với nhau hơn, mặc dù Trường lúc nào cũng hiện hữu.

Cuộc đời nếu đơn giản như vạn vật, mùa xuân hoa nở, mùa hè có nắng, mùa thu nhiều mây và mùa đông lạnh lẽo thì loài người sống thật sung suớng!

Trường của Dung, một người đàn ông chưa hề có vợ, sinh trưởng trong một gia đình cổ kính ngoan đạo, làm sao hòa đồng với một người vợ đã có hai con, chàng cảm thấy đời sống càng ngày càng có nhiều nỗi lúng túng, các con của Dung là chướng ngại vật, tình yêu cho Dung bớt đầy… mỗi lần nhìn mặt Bô, cu Tí là Trường nghĩ đến sự chia xẻ vô hình nào đó- sự mất mát, thiếu sót mơ hồ đã làm Trường khắc khoải. Dung dần dần nhìn thấy điều đó, nhưng muộn rồi vì lòng nàng không có sự thay đổi… Nàng như con gà mẹ, luôn luôn sẵn sàng xòe đôi cánh bảo vệ con dưới vuốt diều hâu.

Cuộc tình duyên chắp nối không tuyệt vời như người ta tưởng, Trường không có tấm lòng khoáng đạt, thênh thang như Dung tưởng, chàng đã thay đổi nhiều, thay đổi làm Dung đớn đau, thất vọng… Là một người đàn bà đầy nữ tính, Dung yêu thương gia đình thật sự, Dung yêu chồng, mê con, đời sống chẳng ý nghĩa nữa nếu Dung không có hai thứ ấy. Ngày Dung hạ sinh một công chúa xinh đẹp cho Trường là một ngày vui kinh khủng, Trường đã thật sự làm cha, nhìn gương mặt rạng rỡ của chàng khiến Dung cảm động. Hai anh của bé cũng rất thích em, Bô thương em thắm thiết, lúc nào cu cậu cũng quanh quẩn bên mẹ để chờ sai… Niềm hy vọng lớn lao của Dung là bé Lili sẽ là sợi dây ràng buộc mầu nhiệm trói chặt Trường, Dung, Bô và cu Tí… Rồi đây Trường sẽ vì Lili mà yêu thương Bô và Tí hơn, chàng sẽ không còn thấy sự mất thăng bằng trong đời sống gia đình…

Bé Lili lớn lên trong hạnh phúc tràn đầy của bố mẹ và các anh. Trường có vẻ chiều con một cách thái quá, Dung tế nhị hơn, nàng vẫn chia đều tình mẫu tử cho cả ba, Bô vẫn mang một mặc cảm buồn. Sự u uẩn vẫn nở hoài trên gương mặt… Bô nhiều lần bảo mẹ:

– Mẹ cho con ra ở riêng sau khi học hết Trung học.

Dung lắc đầu không chịu, mắng con:

– Không được, mẹ không muốn con ra đời sớm, 18 tuổi vẫn chưa là tuổi trưởng thành đâu. Con phải ở với mẹ cho đến khi học xong đại học.

Bô buồn chảy nước mắt:

– Cậu Trường muốn con ở riêng mẹ à.

Mặt Dung tái lại… thì ra Trường vẫn giữ nguyên lập trường thật ích kỷ của chàng, chàng vẫn chưa thể chấp nhận hai đứa con của mình trong đời. Tình nghĩa vợ chồng, sự hy sinh dai dẳng, sự nhẫn nhục thầm kín mà Dung đã mang trên đôi vai, tràn ngập cả tâm hồn để đổi lấy một người cha cho Bô và Tí cũng không được! Tim Dung nhói đau, cả cơ thể nàng chợt nhức nhối, Dung cảm thấy hụt hẫng, mệt mỏi, như vừa bị một trận đòn tàn bạo. Hai con của nàng, hai mái đầu xanh vô tội, đời chúng chỉ còn có mỗi một mình Dung mà Dung là người mẹ tội lỗi, phản bội con. Nàng đã không tuân theo tiền nhân làm một người đàn bà chung thủy, thờ chồng nuôi con. Nàng đã vì hạnh phúc cá nhân, vì sợ căn buồng vắng, sợ cô đơn, sợ cuộc đời đầy cạm bẩy mà mình thì thiếu nghị lực để chống chọi nên đã bám vào Trường như cây chùm gửi, như một loại rong rêu. Bao nhiêu năm trôi qua, ngụp lặn trong ái tình nàng đã bỏ rơi con, những gì con nàng đã nhận, đã chịu, đã dấu diếm, gói ghém trong thâm sâu ốc não, Bô vì yêu mẹ, vì yêu em, không muốn vì mình mà hạnh phúc của mẹ bị đổ vỡ, nó đã âm thầm vạch riêng cho mình có đường ra đi. Trong trí óc và tâm hồn non nớt ấy đã biết hy sinh, đã biết chịu đựng. Thực kinh khủng, con ơi, con ơi… mẹ phải làm sao đây. Mẹ không thể xa con mà mẹ cúng không thể xa Trường, vì Trường là bố của Lili, nó lại thiếu mất một người cha. Những hạt giống thật quý hoá cho mẹ cha. Chúng con phải được nuôi dưỡng để chúng con được lớn lên trong môi trường lành mạnh. Chỉ có mẹ, mẹ sẽ gặm nhấm nỗi buồn vô cùng tận, cái tội lỗi này biết mấy kiếp mới đền xong!

Vì Trường, Dung đã sắp mất con, hai viên ngọc quý mà Dung đã từng nuôi dưỡng… Cu Tí hiện đang ở với dỉ Ngọc vì em gái của Dung rất yêu cháu và muốn giúp chị trong việc dạy dỗ con. Còn thằng Bô, một năm nữa sẽ học xong lớp 12… Thời gian trôi thật nhanh, như liều thuốc độc gặm nhấm sự lo âu, Dung muốn nó dừng lại, Dung muốn quá khứ trở về, thời thơ ấu của các con, thời làm mẹ của Dung, vui tươi và âu yếm quá. Phải chi, phải chi… Dung nhắm mắt lại… gương mặt buồn, ánh mắt sũng ướt của thằng Bô năm năm về trước đã làm Dung thêm tê tái, bụng Dung quặn thắt… Dung quá mê muội, Dung phụ lòng con, Dung phá vỡ hạnh phúc bé bỏng của con… Những lời cầu xin tội nghiệp… bị bỏ quên như vũng nước đọng sau cơn mưa… Thằng Bô đã âm thầm viết vào trang nhật ký giấu trong tủ sách mà tình cờ Dung đã đọc được:

Trời mưa bong bóng bập bồng

Mẹ đi lấy chồng con ở với ai…

Dung lẩm bẩm… ở với mẹ, ở với mẹ, chứ còn ở với ai nữa Bô ơi!…

Mười năm sau…

Trong một nghĩa trang dọc bờ biển X., trước một ngôi mộ còn màu trắng phủ nhiều hoa tím, hai thanh niên cao lớn, dáng gầy, đứng cạnh là một cô bé gái độ 15, 16 tuổi, cả ba, nét mặt thật dễ thương, nhưng đôi mắt buồn, ba anh em nắm tay nhau thì thầm trước tấm hình chụp một người đàn bà con trẻ với nụ cười rạng rỡ trên môi:

– Mẹ, mẹ ơi, các con của mẹ đây…

Nét mặt người trong ảnh như rung động trong ánh nến lung linh, linh hồn người mẹ tưởng về trong gió, ôm chầm các con với muôn vàn nhung nhớ thương yêu…

Như Mai