thơ

NGOẢNH MẶT

Phiên gác đêm đen chong ánh lửa.
Vệt dài chuyển hướng hoả châu rơi.
Bóng xanh rừng thẳm long lanh sáng,
Như mắt lén nhìn thủa bén hơi.

Đơn vị đóng quân vùng giới tuyến.
Xa nhau nào biết có xa lòng.
Bỗng dưng nhớ lại ngày xưa đó,
Em tiễn tôi đi lệ ngấn tròng.

Tôi về phép. Pháo nhà em nổ.
Sao chẳng chờ người lính trận xa.
Chỉ kịp nhìn theo tà áo cưới,
Cam đành ngoảnh mặt giả làm ngơ.

Sóng vỗ đò chiều rời bến cũ.
Tôi về xé nát những thư xưa.
Mảnh bay phủ kín tình tan vỡ,
Theo buớc quân hành mặc gió mưa…

Minh Nhã