thơ

TÌNH NGƯỜI CÔ PHỤ

TÌNH NGƯỜI CÔ PHỤ
Bài Xướng

Anh yêu dấu vì sao mình đơn lẻ
Ba mươi năm rồi chẳng được gần nhau ?
Sau hè đó trong sân ga lặng lẽ
Lệ tuôn tràn từ biệt , hẹn mùa sau .

Rồi anh đi chiến trường xa vẫy gọi
Từ giả phố phường khoác áo chiến binh
Đêm từng đêm đợi thư anh mòn mõi
Anh ra đi cho đất nước yên bình .

Tin chiến trận đêm ngày loang máu lửa
Anh miệt mài nơi núi thẳm rừng sâu
Chiều hành quân qua lưng đồi tre nứa
Nhớ thắt lòng đôi mắt lệ hoen sầu .

Tàn cuộc chiến tìm anh đâu thấy bóng
Không còn quê xưa , tan tác thị thành
Suối Máu , Hàm Tân , Cổng Trời …đồng vọng
Tin anh biệt ngàn núi đỏ rừng xanh ?!

Em trở về bến sông xưa cô quạnh
Nhớ thương sao áo trận bạc xuân nào
Sân trường cũ gốc điệp tàn thu lạnh
Mãi nghe lòng quặn thắt nỗi niềm đau.

Em vẫn chờ ba mươi năm cô lẻ
Thu sang đông mấy độ tóc phai tàn
Cuộc phù sinh còn ghi lời ước thệ
Giữ tình anh đi trọn kiếp nhân gian !

UYÊN THÚY LÂM
( May 2011 )


Tiếp vần thơ
Tình người Cô Phụ
Của Uyên Thúy Lâm
(Họa nguyên vần)

Duyên không thành, nên ngậm ngùi bóng lẻ
Năm tháng dài sầu cách biệt lìa nhau!
Gẫm phận mình, tủi hờn duyên quạnh quẽ
Thôi cũng đành mong hẹn lại kiếp sau.

“Xếp bút nghiên lên đường theo tiếng gọi
Nhịp quân hành Anh theo nghiệp đao binh
Chí đã quyết , dẫu thân mòn, gối mỏi
Sạch bóng thù, vui khúc hát thanh bình.”

Lời ước nguyện ngập tràn trong khói lửa
Chốn quê nghèo lặng lẽ suốt canh sâu
Bóng yêu thương từng đêm đâu còn nữa!
Nỗi u hoài, hoen má, lệ mi sầu !

Bao đêm trường vẫn bên đèn một bóng
Dở dang đành lỗi đạo, kiếp chưa thành
Anh ra đi – vẫn mong và hy vọng …
Một ngày về ấp ủ mái đầu xanh .

Nhưng nào ngờ, vườn xưa sầu hiu quạnh
Dáng hình Anh chốn ấy ở phương nào?
Nợ núi sông, đi vào nơi đất lạnh
Gánh tang bồng thương góa phụ khổ đau!

Mỏi mòn trông bao thu sầu bóng lẻ
Đông lạnh lùng hiu quạnh nỗi úa tàn!
Anh nằm xuống, quên đi lời ước thệ
Em – một lòng chung thuỷ chốn trần gian!

Nguyên Hà
Viết tặng người Cô Phụ UTL