thơ,  thu

Vọng Hoài Thu

Tình viễn xứ, ba mươi năm biền biệt
Bóng người đi lặng lẽ bước về đâu ?
Lê gót phong sương, tìm nơi xứ lạ
Vẫn im lìm, tựa khúc nhạc u sầu .

Nếu ai đó hỏi rằng : Tình vương vấn ?
Xin trả lời – Ta chẳng hiểu vì sao …
Cũng muốn quên đi – hình bóng cũ
Bên tách càfê ngát đượm thuở nào .

Nhưng muốn quên, lòng càng thêm luyến nhớ
Nét diễm kiều, gió lộng suối tóc nhung
Mắt hồ thu, gợi sóng nước vô ngần
Ôi ! đẹp quá, bóng nhẹ lay mành trúc .

Càfê đắng, âm thầm rơi từng giọt
Nghe nồng nàn hơi ấm giữa tim côi
Từng giọt thương, giọt nhớ, nhạc tuyệt vời
Bản tình ca – Ru hồn người viễn khách .

Ba mươi năm Thu đi, rồi thu đến
Tưởng chừng như chợt giấc chiêm bao
Mái đầu xanh bước dần vào quá khứ
Tóc điểm sương, nghe mỏi gót phong trần .

Ai nào ngờ, Tạo hóa khéo xoay vần
Lẽ hợp tan, như mây tan rồi hợp
Phút tương phùng bên nắng ấm bình minh
Mộng Nam kha yên giấc ngủ thanh bình .

Thu lại về – lá vàng bay nhè nhẹ
Gió thì thầm bên mái lá thềm xưa
Trăng cổ độ nghiêng mình soi bóng nước
Lững lờ trôi úa lá – vọng hoài thu .

Nguyên Hà